Giác quan thứ 6 của con gái rất đáng sợ: Bắt đầu nghi ngờ có tiểu tam nghĩa là đang bị 'cắm sừng' rồi!
Một bài đăng trên Zhihu hỏi về giác quan thứ 6 của con gái đang thu hút sự bàn tán của dân mạng.
Khoa học giải thích rằng nhận thức siêu giác quan (hay còn gọi là giác quan thứ 6) thực chất là trực giác. Và người sở hữu được "siêu năng lực" này còn ai khác ngoài các chị em phụ nữ. Đôi khi, phải nói rằng, giác quan thứ 6 của phụ nữ thực sự chính xác tới mức khó lý giải.
Không tin cứ đọc qua vài câu chuyện bên dưới bạn sẽ rõ.
1.
Tôi với bà xã kết hôn được 10 năm rồi, chúng tôi làm chung một tòa nhà, tôi làm bên bảo trì IT còn cô ấy làm tài vụ. Hôm đó là ngày cuối tuần, tôi tăng ca còn cô ấy ở nhà. Đường dây mạng cần phải bảo trì nên tôi đi kiểm tra thử, chỗ hệ thống điện nhẹ hơi lộn xộn, cũng hơi tối một tí, ngay lúc trước khi tôi bắt tay vào sửa cô ấy gọi điện thoại tới, mấy câu khác thì đều là về việc nhà, chỉ có một câu thì hơi đột ngột: Anh cẩn thận điện đài một tí!
Lúc đó tôi thấy hơi mắc cười bởi vì các thiết bị hay hệ thống đều là điện nhẹ, không có vấn đề gì cả cho nên cũng không để tâm lắm.
Tôi cúp máy rồi bắt đầu kiểm tra, thấy trên mặt đất có một ổ điện xoay chiều một đầu của bên công ty lắp camera an ninh để trên mặt đất, nằm chắn trước cửa tủ điện. Vì sợ nó hỏng nên muốn dời nó sang một bên, nhìn nó tôi tự nhiên nhớ tới cuộc gọi khi nãy, tay dùng lực nhẹ lại, ai dè vừa mới đụng vào thì ngón tay đã bị hút dính vào, cũng may là chạm nhẹ không dùng lực nhiều nên không bị dính cứng, giật tay ra là được… Nếu không, chỉ có tôi một thân một mình đi kiểm tra, phòng điện cũng chẳng thường có người qua lại, còn là cuối tuần nữa nếu bị giật thì chắc chẳng ai hay.
Dựa vào tường bình tâm lại, tôi gọi điện thoại cho bà xã, hỏi sao tự nhiên cô ấy lại nói câu cẩn thận điện đài. Cô ấy nói không biết nữa, đang giặt đồ thì thấy hơi thấp thỏm nên mới gọi cho tôi. Cái ổ đó bị đạp hư nên hở điện, 220V lận, nếu như lúc đó không nghe máy mà lo nhặt lên thì...
Phải nói giác quan của phụ nữ không đùa được đâu.
2.
Giác quan thứ 6 của tôi đã cứu mạng tôi.
Một buổi tối mùa hè khi đi chơi cùng bạn bè, hôm đó tôi mặc một chiếc áo trễ vai và quần jean. Hôm đó còn có một buổi vui chơi tưng bừng, đăng cả lên mạng xã hội, nếu không nhờ có giác quan thứ 6 có lẽ đó đã là bài đăng cuối cùng của mình rồi.
Khoảng gần 10 giờ tối, sau khi tạm biệt bạn bè tôi đi bộ một mình về nhà. Lúc này đường phố khá vắng lặng, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Con đường về nhà quen thuộc khiến tôi cũng không cảm thấy sợ hãi hay phải đề phòng điều gì. Khi tôi đến một góc, có ánh đèn, cửa hàng trái cây vẫn chưa đóng cửa, và là nơi duy nhất trên phố vẫn sáng đèn. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy an tâm nhưng trái lại, trong lòng lại cảm thấy một nỗi bất an xuất hiện.
(Ảnh minh hoạ)
Nhìn vào chiếc điện thoại một cách vô thức, pin báo chỉ còn 1% . Tôi tăng tốc độ đi về phía trước. Lúc này thấy một bóng người đằng sau, ngoảnh lại thì có một ông chú chạy xe ôm theo cười nham nhở. Lúc đó, tôi hơi choáng và rất sợ. Trước mặt có một anh bán hoa nên tôi bước đến gian hàng của anh và nhanh chóng gọi điện về nhà với 1% sót lại và nhờ người nhà đến đón. Gọi xong, tôi ngồi đợi ở quầy, điện thoại nhanh chóng tắt nguồn. Lúc này, tôi nhìn ra ven đường thì thấy người đàn ông kia vẫn đang đợi, người bán hoa cũng nhìn theo tôi về hướng hắn ta.
Tôi tiếp tục ngồi chờ ở cửa hàng bán hoa quả, trong lòng lo lắng vì nếu nó đóng cửa, tôi sẽ phải đối diện với người đàn ông kia trên con phố vắng lặng này, lúc đó không biết tình huống gì sẽ xảy ra.
Cũng không biết mất bao lâu, người đàn ông đó đã rời đi. Khi anh ta đi khuất, tôi nghĩ hay là liều mạng chạy thật nhanh về nhà.
Nhưng lúc này trong lòng tôi cứ bảo không đi, không đi. Đợi khoảng mười phút thì anh trai xuất hiện đón về. Đi được khoảng năm mươi mét, quả nhiên người đàn ông lạ mặt đó đang đứng đợi sau một chiếc xe nhỏ. Trên đường về tối sầm lại, không có một bóng người qua lại. Chỉ tôi và anh trai.
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình nếu như trực giác không mách bảo rằng có người đi theo sau, hay lúc người đàn ông đó rời đi, tôi tiếp tục trở về thì mọi việc đều không thể nào lường hết được.
3.
Giác quan thứ 6 cho tôi biết mình bị cắm sừng, và nó đúng.
Có một lần bạn trai cũ đột nhiên nói rằng anh ấy muốn uống rượu vào lúc nửa đêm. Tôi cảm thấy đây là một đề nghị kỳ quặc nên tôi nói rằng ngày mai anh muốn uống lúc nào cũng được, tại sao lại là ngay bây giờ. Tuy nhiên, anh ta cứ một hai đòi uống cho bằng được rồi đứng dậy thay quần áo và xuống nhà mua đồ nhậu luôn.
Nằm trên giường một lúc, bỗng nhiên bụng cứ cồn cào nên tôi gọi điện cho bạn trai. Tuy nhiên, máy luôn trong tình trạng báo bận. Thế là giác quan thứ 6, chuyên diệt tuesday của tôi trỗi dậy.
(Hình minh hoạ)
Khi về, tôi hỏi anh ta rằng đã gọi cho ai vì tôi không thể liên lạc được. Gã nói rằng lúc ấy bận nói chuyện với người thân, còn nhật ký cuộc gọi thì đã bị xóa. Anh ta không chịu thừa nhận và thế là cãi nhau, nói rằng tôi không tin tưởng người yêu. Lúc đó tâm trạng rất tệ nên tôi không muốn tiếp tục đôi co nữa. Sau đó không lâu thì quả nhiên anh ta có người mới.
Cần gì bắt quả tang, đầu các chị mà nghĩ đối tượng đang có tiểu tam thì chính xác là đang có tiểu tam đấy!
4.
Khi còn là sinh viên, trong một dịp thực tập đi tỉnh trong 10 ngày, chúng tôi đã vui chơi hết mình, có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ lưu giữ trong máy ảnh. Tôi rất vui vẻ và thoải mái chia sẻ với vợ tôi về những bức ảnh cũ của mình. Nhưng bỗng dưng vợ tôi đột nhiên lật xem một trong những bức ảnh của nhóm. Rồi sau đó đột nhiên chỉ vào một trong số các bạn học cũ của tôi rồi nói:
Cô gái này hình như có mối quan hệ trên mức bạn bè bình thường với anh phải không?
(Hình minh hoạ)
Tôi chột dạ ngay vì cô ấy chính xác là bạn gái cũ của tôi, ngày xưa bọn tôi chụp ảnh thân mật nhiều lắm nhưng xoá nó đi từ lâu rồi. Tôi thật sự bất ngờ, nhưng giả nai vờ như chẳng hiểu cô ấy đang nói gì. Sau đó, như bao gã đàn ông khác, tôi chơi bài đánh trống lảng, lái câu chuyện sang hướng khác để vợ tôi không hỏi thêm gì nữa.
Về câu hỏi của cổ, tôi không thừa nhận và cũng không trả lời gì thêm. Nhưng mà công nhận, giác quan thứ 6 của phụ nữ thật đáng sợ!
5.
Tính tôi trời sinh rất cảnh giác.
Có lần, tôi vừa từ xe đưa rước tới nhà bước xuống thì thấy kì kì, cảm giác sao mà có người đi theo mình hoài. Thế là tôi giả vờ dừng bước xem người đó có đi vượt lên không, nếu có thì nghĩa là tôi đa nghi.
Sau đó tôi dừng thử thì người đó vượt lên trước, tôi nghĩ thầm bản thân đa nghi quá làm gì nhiều người xấu thế, rồi tiếp tục về nhà. Nhưng lúc này tôi thấy người đàn ông này bước vào sân chung cư tôi. Lúc này trong lòng tôi cũng thấy tình cờ, nhưng không thể không về nhà được, nhưng chung cư tôi lại có một góc chết, thế là...
(Hình minh hoạ, nguồn: hkssongv)
Vì cạnh tòa nhà tôi còn một khu chung cư khác, nó được ngăn lại bằng một cổng thạch cao. Vừa khéo có thể đứng sau lưng tường mà không ai thấy được. Cho nên tôi mới để mắt đến cái góc đó nhẹ nhàng đi qua, hơi thò đầu vào xem thì… 4 mắt trân trân nhìn nhau.
Tôi thậm chí không có can đảm hét lên luôn, chân run lên, nhưng bản năng cơ thể thì xoay người chạy một mạch, tôi ngỡ như lúc đó mình chạy còn nhanh hơn cả VĐV điền kinh nữa.
Chỉ trong vòng vài giây tôi đã lao ngay vào cửa hàng kem đối diện. Lúc này tôi gọi điện thoại cho bạn trai cũ lúc ấy nhờ anh ta đưa lên nhà. Nhưng hắn nói đang xông hơi chẳng có thời gian đâu, bảo tôi đợi chú ruột tan làm xuống mà đón! (Nghe tệ nhỉ, bảo sao không chia tay!) Chú tôi thì 7h mới tan tầm, thế là phải đợi hai tiếng đồng hồ. Cả tuần sau đó lúc nào về nhà tôi cũng nơm nớp lo sợ. Đến giờ mỗi khi về nhà hơi muộn là tôi phải len lén nhẹ nhàng nhìn xem có ai núp sau tường không.
Nhưng giác quan thức 6 của phụ nữ đã cứu tôi thật đấy!
Nguồn: Zhihu